Home » SỐNG ĐẠO
THÁNH THỂ VÀ TRUYỀN GIÁO (01/09/2004, Lm. Phêrô Nguyễn Hữu Duy)
Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2024
Chúa Giêsu là nhà truyền giáo đầu tiên, tối cao và gương mẫu. Đến với Ngài để học, như muốn làm việc gì, phải đến với nhà chuyên môn của việc đó.
-“Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy”. (Ga 14, 6) Đưa người khác đến với Cha, phải qua Chúa Giêsu. Bản thân ta “qua” Chúa Giêsu Thánh Thể và dẫn người khác “qua” Ngài.
Lệnh truyền giáo là của Chúa Giêsu, đến để nghe lại, được chỉ bảo lại. Chúng ta phải thường xuyên đến gặp Đấng đã chỉ thị, đã đưa bài sai, đưa quyết định cho mình, để được dặn dò thêm.
“Truyền giáo là vấn đề của niềm tin, đó là thước đo niềm tin của chúng ta vào Đức Giêsu Kitô và vào tình yêu Người dành cho chúng ta”. (Sứ Vụ Đấng Cứu Thế, số 11). Cũng cố niềm tin và tình yêu, phải đến với Thánh Thể. Vì Thánh Thể là mầu nhiệm đức tin và là Bí tích tình yêu.
“Sứ vụ truyền giáo không chỉ phát xuất do lệnh truyền chính thức của Chúa Cứu Thế, mà còn do đòi hỏi sâu xa của đời sống Thiên Chúa nơi chúng ta”. (Sứ Vụ Đấng Cứu Thế số 11). Đời sống Thiên Chúa là đời sống nội tâm, có Chúa, thuộc về Chúa, giống Chúa... muốn có như vậy, phải đến với Thánh Thể.
“Lời loan báo không bao giờ là một hành động cá nhân, vì được thực hiện trong sự hiệp nhất với toàn thể cộng đoàn giáo hội.” (Sứ Vụ Đấng Cứu Thế, số 45) mà thông điệp Thánh Thể viết: “Thánh Thể tạo nên sự hiệp thông, và cổ võ sự hiệp thông.” (số 40). Cùng ăn một Bánh, cùng uống một chén, để nên một, để hiệp nhất với nhau. Việc truyền giáo không phải là việc của sáng kiến cá nhân và thực hành cách riêng lẻ mà là việc của hiệp thông nhờ Thánh Thể.
“Thánh Thể xuất hiện như nguồn mạch và chóp đỉnh của mọi công cuộc phúc âm hoá, bởi vì mục tiêu của phúc âm hoá là hiệp nhất nhân loại với Đức Kitô và trong Người mà hiệp nhất với Chúa Cha và Chúa Thánh Thần” (Giáo Hội từ Thánh Thể, số 21). Nhà truyền giáo phải là con người đã được hiệp nhất với Chúa Kitô trong một mức độ nào đó qua việc gắn bó với Thánh Thể. Khi đó, truyền giáo là: con người của sự hiệp nhất với Chúa Kitô, con người đã được hiệp nhất với Chúa Kitô, đến gặp và đưa người khác hiệp nhất với Chúa Kitô.
“Con người ngày nay tin vào các chứng nhân hơn là các thầy dạy, tin vào kinh nghiệm hơn là đạo lý, tin vào đời sống và các sự kiện hơn là các lý thuyết.” (Phaolô VI. Evangelii nuntiadi. 41; Sứ Vụ Đấng Cứu Thế, số 42). Chính Chúa Giêsu đã truyền giáo bằng đời sống, bằng các sự kiện vừa lịch sử, vừa siêu lịch sử mà Người đã thực hiện theo thánh ý Cha. Đến với Thánh Thể là đến với một Chứng Nhân tối cao và tuyệt hảo, để làm chứng nhân.
“Thánh Thần, Đấng chủ động trong việc truyền giáo. Thánh Thần là nhân tố chính yếu trong toàn bộ sứ vụ truyền giáo của Giáo Hội: Người hành động một cách nỗi bậc trong sứ vụ đến với muôn dân, như chúng ta thấy trong giáo hội sơ khai, khi người làm chứng cho gia đình ông Cornêliô trở lại (x. Cv 10)” (Sứ Vụ Đấng Cứu Thế, số 21). Thánh Thể là chính Chúa Giêsu Phục Sinh, Đấng tràn đầy Thánh Thần, và đã thổi hơn ban Thánh Thần cho các tông đồ, để các ngài đi rao giảng. Đến với Thánh Thể là tiếp nhận Thần Khí của Đức Kitô và để Thần Khí truyền giáo trong ta.
“Trong số các hình thức hoạt động truyền giáo thì việc thiêng liêng chiếm vị trí hàng đầu : cầu nguyện” (Sứ Vụ Đấng Cứu Thế, số 78) HĐGMVN đã dạy trong thư mục vụ 2003 : “cầu nguyện cho việc truyền giáo là nhiệm vụ hàng đầu. Vì khi nhìn thấy đồng lúa chín bao la mà thiếu thợ gặt, Chúa Giêsu đã truyền cho các môn đệ hãy cầu nguyện xin chủ ruộng sai thợ gặt đến…” (số 10) Đến với Thánh Thể là cầu nguyện cùng gương mẫu của cầu nguyện, gặp Đấng là tác nhân chính của đời sống thiêng liêng nơi người tín hữu.
“Nhà truyền giáo đích thực là một vị thánh. Lời mời gọi truyền giáo tự bản chất bắt nguồn từ lời mời gọi nên thánh. Mỗi nhà truyền giáo chỉ đích thực là nhà truyền giáo khi dấn thân sống theo con đường thánh thiện: “Sự thánh thiện là nền tảng cốt thiết và là một điều kiện tuyệt đối không thể thay thế để chu toàn sứ vụ cứu độ của Giáo Hội” (Sứ Vụ Đấng Cứu Thế, số 90). Thánh, chí thánh, ngàn trùng chí thánh xưa Isaia thấy các thiên thần tung hô Chúa, thì có thể áp dụng cho Chúa Giêsu, Đấng thánh của Thiên Chúa, Đấng Toàn Thánh. Muốn nên thánh phải gặp Đấng Thánh nơi Thánh Thể.
Truyền giáo là “thánh hoá thế gian”, nên phải tự thánh hoá mình theo mức độ có thể “chính nhờ Đức Kitô, cùng với Đức Kitô và trong Đức Kitô.” (Kinh Ta Ơn). “Ơn gọi phổ quát nên thánh có liên hệ chặc chẽ với ơn gọi phổ quát của việc truyền giáo: mỗi tín hữu đều được mời gọi đến sự thánh thiện và đến việc truyền giáo”. (nt). Thánh Thể là phương thế tuyệt hảo thánh hoá chúng ta.
“Trong số các việc đạo đức, việc thờ phựơng Chúa Giêsu trong Thánh Thể là cao cả nhất sau các bí tích, việc mà Thiên Chúa yêu thích nhất và đem lại lợi ích cho chúng ta”” (Giáo Hội từ Thánh Thể. Số 25).
Nhà truyền giáo phải vừa là nhà chiêm niêm. Chiêm niệm là gặp Chúa. Ơ mức độ cao, các thánh chiêm niệm có thể hưởng nếm thiêng đàng tại thế. Đến với Thánh Thể làm ta thoả mãn hai điều đó, vì gặp chính Chúa Giêsu, được ăn Bánh thiên thần.
Kết thúc tông huấn Giáo Hội tại Á Châu, Đúc Thánh Cha cầu nguyện cùng Mẹ Maria như sau: “Lạy Mẹ Maria, xin dạy chúng con đừng bao giờ e sợ phải nói về thế giới cho Chúa Giêsu và phải nói về Chúa Giêsu cho thế giới.” (Giáo Hội tại Á Châu, số 51). Muốn nói về thế giới với Chúa, phải đến với Chúa, muốn nói về Chúa cho người khác, phải đến với Chúa để biết Ngài nhiều hơn, gần gũi Ngài hơn…”
01/09/2004
Lm. Phêrô Nguyễn Hữu Duy
THÁNH THỂ VÀ TRUYỀN GIÁO (01/09/2004, Lm. Phêrô Nguyễn Hữu Duy)
Bạn đang xem THÁNH THỂ VÀ TRUYỀN GIÁO (01/09/2004, Lm. Phêrô Nguyễn Hữu Duy) tại Tông đồ giáo dân
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét